Hoá nắng đem xuân về miền Bát Xát núi cao tại xã A Lù, tỉnh Lào Cai
Mỗi hành trình của Junko đi qua một địa danh nơi miền cao Tây Bắc sẽ như là một khúc hoan ca về tình người, tình đời. Thành viên Junko Đà nẵng luôn dành trong tim một nơi để đong đầy những yêu thương, chân niệm về những kí ức đã có ở những chuyến đi trước và luôn hừng hực chờ đợi những vỡ òa của dòng cảm xúc với những chuyến đi tiếp theo.
Với hành trình “Tình xuân Bát Xát“ cũng vậy, chúng tôi mặc dù đã có sự chuẩn bị từ tháng 10 nhưng đứa nào cũng lơ lửng trong đầu câu hỏi “liệu chuyến đi có thực hiện được hay không?“ bởi vì ti tỉ thứ mà chúng tôi phải lo như: dịch bênh covid đang hoành hành là nỗi ám ảnh của nhà nhà, người người. Bên cạnh đó việc các doanh nghiệp, các mạnh thường quân gặp khó khăn liệu chúng tôi có thể gây quỹ? Rồi lại giãn cách xảy ra sinh viên không thể đến trường vì thế lực lượng thành viên ở Đà Nẵng khá mỏng liệu chúng tôi có đủ nhân lực để làm công tác gây quỹ, làm truyền thông, tập luyện các hoạt động cho chuyến đi?
Ngày ngày tháng tháng trôi qua , đến gần Tết đúng như kế hoạch thì chuyến đi cũng bị hoãn vì nàng Cô Vy quái ác cứ vởn vơ làm cho mọi thứ phải đình trệ. Với quyết tâm phải lên đường, chúng tôi đã lao vào gây quỹ: bán từ khô gà, đến phong bao lì xì, đã phải lê gót từng quán nhỏ để thực hiện chương trình du ca gây quỹ, bán áo bán quần, bán những thứ mà chúng tôi có thể mang về đồng tiền sử dụng cho lũ trẻ vùng cao. Dịch bệnh khốc liệt khiến mỗi chúng tôi đã trên dưới 10 lần test nhanh và cả PCR để được phép thực hiện hoạt động ở A Lù.
Mọi thứ đã ở lại sau lưng khi hành trình đã ấn định vào ngày 11.2.2022, và giấc mơ đem xuân đến cho đám trẻ và bà con vùng cao đã được thực hiện. Bỏ qua cái lạnh Hà nội, vượt qua bao nhiêu đèo cao bao dốc sâu, bao nhiêu đoạn xe sa lầy sụt lún . Chúng tôi cuối cùng đã đến Ngải Thầu thuộc xã A Lù, một xã có ngôi làng ở vị trí cao nhất Việt nam vào một ngày mà sương mù hơn cả khói đốt rừng, chỉ cách nhau một đoạn tầm 1m thôi mà chúng tôi cũng đã không thể thấy nhau.
Lào Cai có đẹp không nhỉ? Thời tiết có lạnh lắm không?… Trong chuyến xe 45 chỗ ấy chở theo những người con miền Trung đang háo hức nghĩ về nơi Lào Cai thân thương, bồi hồi nhiều xúc cảm vì đây chính là lần đầu tiên mà chúng tôi được đặt chân đến mảnh đất ấm áp này.
Ông Sùng A Sính phó chủ tịch xã bảo chúng tôi “Đặc sản chúng tôi đây là sương mù, một năm hơn 7 tháng thì chúng tôi sống trong cảnh sương mù dày đặc như vậy”. Bước xuống xe chúng tôi có đôi chút chùng lòng, vì vạn vật chìm trong một màn sương mù không thể mù hơn, đường đi thì tẹp nhẹp ẩm ướt, cái lạnh như len lỏi vào tận xương tủy.
Chương trình đã khép lại, cuộc hành trình đầy kỉ niệm đã khép lại nhưng cánh cửa tình yêu của chúng tôi dành cho Ngải Thầu, dành cho lũ trẻ lem luốc thì sẽ không bao giờ khép. Chúng tôi cảm thấy may mắn vì mình là một phần của Junko, một khoảng thanh xuân với nhiều hành trình không thể nào đẹp hơn để ngồi xem đi xem lại.
Cảm ơn A Lù, cảm ơn ly rượu mơ rừng mà các thầy cô chuyền tay chúng tôi trong đêm liên hoan đầy kỉ niệm. Một ánh mắt bé gái người Hmong đã khiến chúng tôi phải đau đáu về tương lại các em, nhớ lắm tiếng ho nhưng nắc nẻ của lũ trẻ trước phòng ở của đoàn vì cái lạnh bởi chúng không mặc đủ ẩm. Nhớ con đường dẫn chúng tôi đến ngôi trường nhỏ để được đi trong bạt ngàn hoa đào, hoa mận như trong một câu chuyện cổ tích mà chúng tôi chưa bao giờ thấy trong đời mình. Thương lắm A Lù ơi, cái rét ngoài kia đã giảm hẳn chưa? Bạn nhỏ bị bỏng tối hôm đoàn đến (mà chúng tôi nghe cô giáo kể) đã lành vết thương chưa nhỉ? Cậu cu con bé bỏng mang bó củi để làm vật dụng nấu ăn đi lầm lũi với hai hàng nước mũi chảy dài chắc đã được mặc cái áo ấm mà chúng tôi đã mang lên hôm nọ? Những cây hoa đào rực rỡ hai bên đường gần ngôi trường đã thôi khoe sắc, các thầy các cô đã khỏe lại sau những ngày chống lạnh và chống dịch rồi nhỉ?
Gửi lại sau lưng là nỗi nhớ và mến thương đến với con người và núi rừng Tây Bắc, chúng tôi buộc phải quay lại nơi chúng tôi đã và đang sống cuộc sống của mình. Nhịp sống hối hả thành phố và những bận bụi sẽ làm chúng tôi một phần nào nguôi ngoai nỗi nhớ có tên A Lù, nhưng góc kí ức kia sẽ bừng sáng khi mảnh ghép kỉ niệm với muôn vàn sự xinh đẹp về tình người về những ngày làm việc cùng ăn cùng ở với bà con và học sinh xã A Lù lại tìm về. Nắng ơi, hãy mang đến thật nhiều mùa xuân an lành cho lũ trẻ tóc bết, má hồng và lấm tấm vết ổ bẩn trên mặt với chiếc váy thổ cẩm sờn rách, đôi dép không thể nào cũ hơn để chúng có thêm nhiều niềm vui nữa trong cuộc sống, để tiếng cười lũ trẻ sẽ át tiếng ho khô khốc hôm nào, để chúng lại được ê a câu chữ trong những ngày bình yên trong ngôi trường giữa mênh mông là mây ngàn gió núi.
Nắng ơi, hãy mang đến thật nhiều mùa xuân an lành cho lũ trẻ tóc bết, má hồng và lấm tấm vết ổ bẩn trên mặt với chiếc váy thổ cẩm sờn rách, đôi dép không thể nào cũ hơn để chúng có thêm nhiều niềm vui nữa trong cuộc sống, để tiếng cười lũ trẻ sẽ át tiếng ho khô khốc hôm nào, để chúng lại được ê a câu chữ trong những ngày bình yên trong ngôi trường giữa mênh mông là mây ngàn gió núi. Cảm ơn lần nữa vì chúng tôi đã được trao cơ hội đến với bà con và trẻ em vùng cao cho dù dịch bệnh đang diễn biến khốc liệt. Người mà chúng tôi cảm ơn là bố là mẹ, là các anh huyện đoàn Bát Xát, là lãnh đạo và người dân xã A Lù đã không ngại mà luôn chào đón chúng tôi.
Xin trân trọng cảm ơn những nhà tài trợ, những mạnh thường quân đã luôn yêu và tin tưởng Junko. Chúng tôi biết ơn Junko đã cho chúng tôi những năm tháng thanh xuân đậm sắc với những hành trình không thể có lần thứ 2 trong cuộc đời mình.
Junko Đà Nẵng muốn bạn biết rằng: Hàng ngàn điều chưa-bao-giờ đã diễn ra tại Tình Xuân Bát Xát 2022. Kỳ tích ấy chỉ có thể thực hiện được nhờ vào sự đồng hành của các bạn.
Viết thông điệp bạn muốn gửi chúng mình qua bài viết này